Author: admin

  • Trong mấy chục năm trở lại đây, change là từ được đề cập rất nhiều trong rất nhiều chủ đề quan trọng của nhân loại. Thậm chí người ta còn đặt ra cụm từ change management để nói về nghệ thuật quản trị sự thay đổi làm sao để có thể không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi, cũng như tận dụng và phát triển cùng với những đổi thay.

    Vô hình chung, khái niệm thay đổi được gắn liền với sự phát triển. Thật vậy, không có sự tiến bộ nào mà không yêu cầu sự thay đổi, dù ít dù nhiều, dù ở đây dù ở kia.

    Bản thân mình, cũng phải thay đổi mỗi ngày để sống cùng sự phát triển của bối cảnh xung quanh. Phát triển tốt hay không tốt, còn phụ thuộc vào tuệ giác của chủ thể, và cũng phụ thuộc vào chuẩn mực của không gian mà chủ thể đó đang thuộc về.

    Hôm nay đổi giờ, dù đã biết trước đó nhưng mình đã quên chỉnh giờ ở cái đồng hồ báo thức truyền thống – thiết bị mà không tự cập nhật giờ mới như điện thoại hay tablet hay là smart watch. Do đó mình đã bị giật mình do báo thức của đồng hồ cơ lúc 8h30 sáng thay vì 9h30 sáng như dự định, mặc dầu trên mặt chiếc đồng hồ cơ là 9h30. Lúc đó, mình cũng nhìn vào điện thoại và thấy là 8h30 thôi, nhưng vì buồn ngủ nên chặc lưỡi “chắc hôm qua mình bấm nhầm vô mục giờ chính trên cái đồng hồ cơ lúc đặt báo thức nên nó bị tăng giờ”. Giờ nghĩ lại, thấy, à, thì ra là do đổi giờ nên cái đồng hồ của mình bị “lạc quẻ”.

    Rồi mình tự hỏi… cái đồng hồ cơ của mình bị lệch giờ là do nó không có khả năng tự thích nghi với sự đổi giờ hay là do chủ của nó không biết quản trị sự đổi thay tốt hơn bằng cách lùi ngược 1 tiếng đồng hồ giúp nó vào đêm hôm trước?

    Theo mình, đồ vật là vô tri, con người là có thể thay đổi được, dù ít, dù nhiều.

  • Many of us, myself included, struggle to say no, fear rejection, get angry, or aren’t sure what the other person’s reaction will be. Yet, our human gratification often stems from our culture, childhood, education, and work environment.

    I have to admit that no matter how rebellious I am in my thoughts, the first and immediate word that comes out of my words when someone asks for it is “yes.” This is because I have been taught to accept every job but sometimes forget I have to analyze and think to respond reasonably to both parties.

    Saying “yes” might help me become a valued person in certain situations. However, my mental health is not good in the long run, and the flame of suffering can arise anytime. For me, it’s perilous.

    I’ve spent a lot of time recently learning how to say “no” reasonably, fairly, and politely. I believe that if I could do this, I would have a healthier mental life and more time for my loved ones.

    Let’s just start with “Yes, but….”

  • I’ve just bought a new domain name which I cannot share now.

    The idea for the domain name came when I was taking a shower this evening. The sources of inspiration for this idea are from my senior beloved ones:

    • My father, the one who seamlessly spends most of his life studying.
    • My mother, the one who unconditionally values education and individual development.
    • My Alba, the one who eagerly looks for any opportunity to learn and grow every day.

    They are all in their sixties.

    The domain name I bought this evening will be a gift for them as my respectfulness to the spirit they have been giving to me up to today.

    Thank you, my dears.

  • Mình mới vừa nghe được câu này, “cách come out tốt nhất là bạn phải thành công trước”. Mình không phản đối và cũng không hoàn toàn tán thành. Mình đã từng có suy nghĩ tương tự như vậy, vì đơn giản là mình phải sống tốt và có ích rồi tự khắc mình sẽ được người khác chấp nhận chính bản ngã của mình thôi.

    Tuy nhiên, mình đặt câu hỏi ngược lại, rằng chẳng lẽ trong quá trình tiến đến thành công thì mình phải sống không thật sao?

    Vậy để sống thật, có nhất thiết phải thành công trước hay không?

    Có cách nào để thực hiện hai điều này cùng một lúc có được không?

  • Hồi hôm hè mình có đăng một post trên Instagram về môn học thú vị mang tên Humanity mà mình được học ở trường, trong post đó mình có đặt ra một hy vọng về một cái đầu óc tinh tấn hơn sau khi học hết môn.

    Mình không chắc rằng đầu óc mình có tinh tấn, điều này không thuộc phạm trù cá nhân có thể tự đánh giá. Tuy nhiên mình có ngạc nhiên một chút về khả năng cảm thụ mọi thứ đang xảy ra xung quanh của bản thân. Điều này thể hiện rõ qua cách tiếp thu hai phim mình vừa xem. Một là Kundun (1997), và hai là Ride or Die (2021) – hai bộ phim hoàn toàn khác nhau ha!

    Với Kundun, vì đây là một phần của bài tập nên mình vừa xem phim vừa ghi chú các ý và các câu hỏi khởi lên trong quá trình xem phim. Mình đã ghi đầy hai trang A4 sau khi xem 2 tiếng 14 phút phim và mỗi lần nghĩ đến bộ phim, mình đều nổi da gà. Mình không bàn về Kundun trong post này nhiều vì mình muốn các bạn tò mò tìm xem phim này, bộ phim về tuổi thơ của đức Dalai Lama 14. Nếu bạn đọc được blog này, bạn phải xem Kundun. Por favor!

    Còn đối với Ride or Die, một bộ phim romance drama lesbian bối cảnh Nhật Bản có cảnh giết người chỉ được đánh giá 5.6 điểm imdb, nghe là quá phức tạp ha… Vậy mà mình đã xem ngấu nghiến, không chú ý đến cảnh nhục dục như cách trước đây xem phim (hahaha) mà mình bị cuốn vào việc đi tìm hiểu lý do của các hành vi của nhân vật. Mỗi hành động, mỗi cảnh trong phim đều có ý đồ của tác giả, việc xây dựng hoàn cảnh xuất thân của hai nhân vật và đặt họ trong xã hội Nhật Bản cũng giải đáp được lý do tại sao họ lại có những hành động trái ngược nhau. Mình sẽ không bàn về lý do  tại sao cư dân mạng lại đánh giá phim thấp điểm, bởi vì mình hiểu rằng mỗi người sẽ có một cách nhìn mọi việc khác nhau.

    Vậy đó, bây giờ mình có thể “thấy” nhiều tầng nghĩa hơn khi xem phim và hơn nữa là đối với tất cả sự việc quanh mình, điều mà mình chắc rằng khó mà có thể làm được vào thời gian trước. Cảm ơn Humanity, môn học đã giúp mình mở rộng nhân sinh quan thêm nhiều chút.

    Thật hạnh phúc.

  • 3 pm, August 18, 2022, when I, Alba, and Touchero had just left the pantry and headed to the parking lot, I saw you.

    A matte black, tiny something stopped in front of my used-to-be-white shoes. I thought you were a leaf but instantly, I recognized you’re a living individual in just one second.

    You found me. You know that I am the one who always looks down when I walk. You know that I have experience dealing with your species. You also know that I am lonely.

    Alba drove you and me straight to the pet store on University Drive, hoping to find you food, a tank, and UVA – UVB lights. Instead, the store staff said you’re a newborn and need water immediately. They also told us better not keep you because you’ll need to develop natural skills by yourself as soon as possible. If you live with us, you may grow and get very bigger without survival skills in the wild.

    I wonder what will happen to you if I leave FL next year.

    Then I compromised and came up with a plan for you. I chose to bring you home in a box of water together with two free small fishes from the pet store.

    Now when I am wrriting those words, I believe you’re swimming around the pond in front of my apartment.

    I will see you again, Duyên, the softshell tortoise.

  • 24 hours, wake and sleep between two reversed time zones
    Two roles
    Two lives
    Two responsibilities

    Whether it’s the moon or the sun, there’s light.
    No matter which side of the mirror, there’s a perfect reflection
    Although diverse in form, space, time, and social status, they share the same values.
    Dedicated, wholehearted
    No matter which being I am, still me

    I even think I’m sleepwalking.
    One of the presences is in a dream.
    If yes, it must be the most extended fantasy in the world
    Ultimately, there will be a time to wake up
    And I will have to open my eyes in 365 days.

    I'm myself, no matter whether it's Mickey or Ánh.
    • Initial: August 16, 2022
  • Mãi sau này anh mới biết
    Bông hóa đó không phải của anh
    Chẳng qua là anh đã đi ngang qua đúng mùa hoa đẹp nhất…

    Âm nhạc không phải là lĩnh vực mà mình có hiểu biết, và tất nhiên là khả năng cảm thụ âm nhạc nói chung của mình rất tồi. Nhưng có một điều mình có thể hiểu được đó là lời bài hát. Do đó, hồi bữa mình vô tình nghe được ba câu trên trong chương trình The Masked Singer Việt Nam. Mình đã đứng hình và phải lật đật đi lấy giấy bút ghi lại, mà ghi lại cũng còn thiếu chữ nữa chứ.

    Lý do mà mình đứng hình vì câu hát này của Vũ trong chương trình đó không phải vì nhạc hay, không phải vì Vũ hát hay mà là do mình bất ngờ. Mình bất ngờ vì sự ví von vô cùng thơ trong lời mở đầu của bài hát. Việc so sánh người con gái như đóa hoa, bông hoa, nhành hoa trước nay không thiếu trong thi ca, văn học, âm nhạc – nhưng việc lấy hình ảnh “mùa hoa đẹp nhất” để nói về khoảng thời gian đẹp nhất/ thanh xuân của người con gái, và hơn cả là khoảng thời gian đẹp nhất của tình yêu của người con trai đang hát… cái ý thứ 2 này mới làm mình thực sự xúc động.

    Mình sẽ không biến post này trở thành một bài văn phân tích tác phẩm văn học, mình chỉ muốn nói về sự xúc động về chất thơ trong tâm hồn của thế hệ tác giả/ nhạc sỹ trẻ. Đã có một khoảng thời gian dài mình không nghe được một bài hát nào có lời sâu sắc và đẹp, điều đó làm mình nghĩ rằng những bài hát đẹp chỉ có thể được viết trong quá khứ, hoặc là các tác giả thế hệ trước đã dùng hết vốn từ đẹp của tiếng Việt rồi (như là “giọt nắng bên thêm” – ai mà gọi tia nắng bằng “giọt” cơ chứ!) Nhưng sau bài hát “Bông Hoa Đẹp Nhất” của Hà Anh, Phan Viết Tính, Nguyễn Văn Trung này, mình đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ đó.

    Tiếng Việt đẹp không bao giờ cạn, chất thơ không bao giờ phai, chỉ là ai có được khả năng viết ra mà thôi.

    Đôi khi thật bất ngờ, tâm hồn khô cằn này được tưới tẩm bởi những ngôn từ đẹp.
  • 0 giờ 40 phút ngày 13/8/2022 giờ Florida,

    Hiện mình đang nằm trên giường, hơi sớm so với mọi ngày vì sáng sớm mai cần dậy sớm để có lớp online. Và tất nhiên là đã không còn trong ngày Rằm tháng Bảy âm lịch, Lễ Vu Lan nữa rồi. Tuy nhiên cả buổi tối và tới giờ mình vẫn bật nghe Paris by Night chương trình liveshow “Con thương nhớ Mẹ” và sống trong tâm trạng của một người đã luôn nhớ nhà mà giờ còn thêm nhớ da diết hơn nữa.

    Mình không chỉ đau đáu nhớ mẹ, nhớ cha, mà còn nhớ ông nội, bà nội, tình yêu lớn nhất cuộc đời này của bé Ánh. Nghĩ tới đợt bà nội té gãy xương lúc con mới đi mười mấy ngày, rồi những lần ông nội khó thở, rồi bà nội chóng mặt, rồi mệt tim rồi té trật tay, rồi cảm ho cả tháng nay… “người già như chuối chín cây”, con không khỏi quặn lòng. Mỗi lần gọi về hay nghĩ đến là rươm rướm nước mắt nhớ về câu nói mà cha kể “Nội nói nội sẽ ráng sống tới lúc cháu nội về…”

    Xót không?

    Dù cho có đọc thuần kinh sách bao nhiêu, dù cho có hiểu rằng cõi đời là cõi tạm vô thường, thì con vẫn không thể thoát được những giọt nước mắt khi nghĩ đến mai này.

    Con đi được 236 ngày rồi, còn 382 ngày nữa con về. Con ước gì ngày nhỏ con đã ráng học giỏi thì đâu phải đợi đến tuổi này mới phải đi xa. Có ai đi du học mà như con đâu nội ha.

    Khoẻ và đợi con nha Nội.

  • Phù!

    Ơn trời, thế là mình đã xong bước đầu đăng tải hết tất cả các bài thơ đã viết từ nào đến giờ lên blog. Chắc chắn là có vài bài trong giai đoạn 2020 mình để trong giấy tờ ở Việt Nam không có gõ vô word nên bị lủng thời gian đó, mai mốt mình sẽ bổ sung sau mới được.

    Đây là cái blog đàng hoàng nhất mà mình có, lý do là vì mình quá kén chọn giao diện của blog nên cứ làm rồi bỏ rồi lại làm mà mãi không ra được trang web ra hồn. Lần này mình quyết tâm dùng 1 cái theme mà mình không phải can thiệp gì về design hết, chỉ cần cài vô rồi setup trang rồi đăng bài thôi.

    Nhờ vậy mà mới nhanh gọn và dứt điểm được…. tự chán bản thân mình luôn.

    Mình sẽ cố gắng chăm chỉ cập nhật nội dung blog này.

    Nội dung sẽ bao gồm cả hai ngôn ngữ, lúc tiếng Anh, lúc tiếng Việt tùy hứng, mong mọi người thông cảm.